Cô Nguyệt Vô Tinh – Chương 5 ( Trung )

Lăng Cô Nguyệt chỉ cảm thấy hồi lâu sau, Lăng Thiên đưa hắn kéo đến trước người.

“Phụ thân …. ” Lăng Cô Nguyệt lặng tiếng làm Lăng Thiên trong tâm nhất thời kinh sợ.

“Thực xin lỗi.”

Nhìn thấy sắc mặt Lăng Thiên sắc mặt dần dịu đi, Lăng Cô Nguyệt lại đến gần phụ thân, nói: “Ta mấy ngày nay, luôn nhớ ngươi.”

Lăng Thiên thản nhiên nói: “Thật không?”

Lăng Cô Nguyệt tiếp tục nói: “Ta lần đó trở về, nhìn đến Lương Thần, nghe hắn nói hắn cùng ta bằng tuổi, thiếu chút nữa tức chết rồi.”

Lăng Thiên động dung: “Cô Nguyệt …. ”

Lăng Cô Nguyệt cúi đầu nở nụ cười, lại ngẩng đầu nói: “Có nghĩ muốn …. ta?”

Lôi kéo Lăng Thiên ly khai chính sảnh, Lăng Cô Nguyệt khép lại cửa, còn cẩn thận cài then. ( Xin lỗi, đến đoạn này ta thấy e Nguyệt đáng eo quá đáng =]]]] )

Lăng Thiên không nói gì nhìn Lăng Cô Nguyệt chuẩn bị, thẳng đến khi nhi tử đi đến trước mặt hắn, một bàn tay nâng mặt hắn lên.

Lăng Cô Nguyệt hôn lên môi Lăng Thiên.

Phụ thân thản nhiên đáp lại.

Lăng Cô Nguyệt kéo phụ thân qua, đẩy hắn lên trên giường, vuốt ve hôn lên cơ thể thành thục kia ( Ơ ơ niên hạ à, ta xin lỗi các nàng nhé, ta cũng tưởng Thiên ca ở trên chứ =]]]] Ơ mà cũng chưa chắc nhé, phải đợi đến cuối cùng. Chị tác giả viết gây hoang mang quá ahuhu )

Quân áo đều bị xả khai.

Trời dần nghiêng chính ngọ, trong phòng lửa nóng, thiêu đốt khuôn mặt đỏ hồng.

Lăng Cô Nguyệt theo vai phụ thân một đường hôn xuống.

Lăng Thiên bắt được tay hắn.

Lăng Cô Nguyệt ngẩng đầu: “Ân?”

Lăng Thiên bỗng nhiên xoay người đem Lăng Cô Nguyệt đặt ở dưới thân, thẳng tắp nhìn ánh mắt nhi tử.

“A cáp cáp.” Lăng Cô Nguyệt cười cười.

Lăng Thiên là mâu thuẫn. Phụ tử không công bằng, không phải chỉ là nhi tử của mình. Đối với phụ thân, hắn càng sâu sắc cảm thụ được trói buộc nhân thế, vĩnh viễn ở trước mặt giữ thái độ nguyên tắc.

Nhi tử có thể mê mang, phụ thân thế nào mê mang được? ( Lên giường rồi còn hỏi làm gì anh ơi, làm tới luôn đi )

Trên giường quần áo cùng đệm chăn loạn thành một đoàn. ( Ơ thế anh tự hỏi làm cái gì vậy a Thiên, mâu thuẫn của anh giải quyết cũng hơi nhanh đấy =]]]] )

Lăng Cô Nguyệt tựa vào phụ thân, thì thầm nói: “Lại đến một lần?”

Lăng Thiên không có đáp ứng, muốn đứng lên, lại bị Lăng Cô Nguyệt kéo lại. Lăng Cô Nguyệt thân áp lên Lăng Thiên, ôn nhu cười xấu xa nói: “Ta đến?” Ai ngờ bị Lăng Thiên một phen đẩy ra, thân thể khuynh đảo đụng phải vách tường phía sau. ( Thế là a Thiên mặt trên roài =]]] )

Lăng Cô Nguyệt cau mày đứng dậy, Lăng Thiên lại vươn tay nắm lấy cổ của Lăng Cô Nguyệt.

Lăng Cô Nguyệt cầm lấy cổ tay phụ thân. Thắt lưng ngưỡng lên một nửa mất khí lực. Nếu là người bình thường lúc này phía sau lưng khẳng định đã phát run. Lăng Cô Nguyệt lại bị bắt ngẩng đầu nhìn ánh mắt của phụ thân.

Tư thế tràn ngập chiếm hữu, rồi lại vô cùng ái muội. ( bóp cổ con nhà người ta à nhầm con nhà mình mà ái muội cái gì hả trời. Tâm lý nhân vật truyện này khó hiểu quá)

Chính là ánh mắt Lăng Thiên lại lạnh lùng, “Đừng dùng thái đội đối với nam nữ khác dùng với ta.” Dứt lời liền rút tay về, mặc quần áo rời đi.

Lăng Cô Nguyệt vuốt vuốt cổ, nhìn Lăng Thiên dần dần đi xa, thở dài, cũng đứng dậy.

Bạch Hiểu sau khi tỉnh đã không thấy tăm hơi Lăng Cô Nguyệt.

Kỳ thật cũng là chuyện bình thường, chỉ vì hôm này thời điểm dời giường thái dương đã muốn ngả dần về Tây rồi.

Đây là hậu quả của say rượu mà.

Say rượu tỉnh lại, tự nhiên là đầu đau muốn nứt ra.

Bạch Hiểu lắc đầu, lại cảm thấy một trận hồn vựng, đành đứng yên không động đậy.

Hắn ở trong hoa viên Vô Tinh Cung đi thật lâu.

Hoa hoa thảo thảo ở đây cũng không phải là quá nhiều, Bạch Hiểu cảm thấy hắn đã đem mỗi cây đều nhìn một lần.

Hắn cái gì cũng không nhớ được.

Thường nhân ở Vô Tinh Cung chuyển một vòng, chỉ sợ cũng nhớ được. Bởi vì chỉ cần là nam nhân, liền nhất định không thấy Vô Tinh Cung xinh đẹp giống như các nử tự, ngược lại chạy tới xem đại thụ.

Nhưng Bạch Hiểu cũng không như vậy.

Hắn đã tìm rất lâu, thầm chí giải quyết buồn phiền xong vẫn không thấy Lăng Cô Nguyệt.

Hắn thâm chí muốn đến hỏi các cung nữ.

“Ngươi đang làm gì?”

Thanh âm Lăng Cô Nguyệt vang lên. Bạch Hiểu chỉ cảm thấy chính mình bỗng nhiên có chút kích động, liền giống như cả đời chưa thấy được người này.

Lăng Cô Nguyệt đến gần.

Thấy Bạch Hiểu không có phản ứng, Lăng Cô Nguyệt cười nói: “Ngươi muốn cái gì, như thế nào lại ngẩn cả người? Đi, ta mang ngươi đi dạo.”

Bạch Hiểu kỳ thật muốn nói, hắn đã đi đủ, vậy là đủ rồi. Nhưng chính mình cũng không hiểu sao không tự giác liền đi cùng Lăng Cô Nguyệt.

Kỳ thật chính mình có lẽ thích Lăng Cô Nguyệt đi. Bằng không như thế nào một ngày không thấy, như cách tam thu? Bằng không như thế nào sẽ thấy tiên tư ngày đó cũng chỉ như cô gái bình thường rồi lại nghĩ đến hắn? Bằng không như thế nào hiểu ý lại đau lòng dáng vẻ ông cụ non ấy.

Chính mình thật là thích hắn.

Thế nhưng lại thích một người nam nhân.

Vì cái gì lại như vậy?

Sẽ trái luân thường.

Bạch Hiểu nhìn thấy Lăng Cô Nguyệt, người kia vẫn là vân đạm phong khung. Người như vậy, nhất định cái gì cũng không để ý.

Có lẽ hắn để ý, nhưng cũng không phải là chuyện này, không phải là để ý suy nghĩ của mình.

Quên đi, cứ như vậy ở bên hắn, không phải tốt sao?

Bạch Hiểu cũng không có đau đầu, lắc lắc thật mạnh, không muốn nghĩ nữa.

Bất tri bất giác hai người đã đi đến đại môn Vô Tinh Cung.

Bạch Hiểu vẫn chưa có tới qua nơi này.

Đêm qua hai người là trèo tường mà vào, mà vừa rồi Bạch Hiểu ở trong Vô Tinh Cung loạn cuống, cũng một lòng đi tìm Lăng Cô Nguyệt, vẫn chưa hướng nơi này đi đến.

Đại môn xám trắng, trầm trọng mà lãnh khốc.

Vừa mới tới gần nơi này, Bạch Hiểu liền lên tiếng: “Ta chưa thấy qua nơi này. Đây là cửa chính?”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Đúng vậy.”

Bạch Hiểu nói: “Này … Mở ra ta xem đi.”

Lăng Cô Nguyệt cười: “Này có cái gì mà nhìn, chỉ là đạo môn thôi.”

Bạch Hiểu nói: “Trên này còn khắc đồ vật này nọ nha. Đạo môn được làm cẩn thận như thế, làm sao chỉ là đạo môn? Ta muốn ra ngoài nhìn, nhìn xem mặt trước khí phái thế nào.”

Vì thế hai người liên mở cửa.

Này biến hóa quá lớn, Bạch Hiểu không kịp tiếp nhận.

Vô Tinh Cung đều không phải là trang phục đẹp đẽ, cũng không hiển lộ một chút xa hoa, nhưng kiến trúc lại thập phần hào phóng. Cung điện như vậy, phải có đại môn xứng đôi với nó. Ít nhất …. hiện tại quá mức hoang vắng.

Bạch Hiểu nhíu mày nói: “Như thế nào không đem nơi này dọn dẹp một chút?”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Nơi này không thường có người xuất nhập, lại có cửa hông.”

Bạch Hiểu cười: “Ha hả, trong viện sạch sẽ như vậy —- kia vì cái gì không có đến một tấm biển?”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Vô dụng. Đi vào tự dưng sẽ nhận thức. Nếu không biết, hắn cũng không đến được nơi này. Huống hồ Vô Tinh Cung cũng không chào mừng người đến.”

Bạch Hiểu “Ân.” khẽ lên tiếng, suy nghĩ cũng đã hỗn độn.

Lăng Cô Nguyệt vừa nói, Vô Tinh Cung …

Vô Tinh Cung ….

Bạch Hiểu biểu tình bỗng nhiên trở nên thật cứng nhắc. Loại vẻ mặt này nếu Lăng Cô Nguyệt thấy, nhất định sẽ hiểu được.

Chính là hắn ở sau lưng, cái gì cũng không thấy được.

Chạng vạng, Vô Tinh Cung một lần nữa lại được phủ trong màn đêm thần bí. Chính là lúc này không ai dừng lại hảo hảo ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt trần này.

Mỗi người chỉ sợ cũng không cao hứng, hơn nữa càng thêm sầu.

Vô Tinh Cung chưa từng có ngoại nhân. Mỗi lần Lăng Cô Nguyệt trở về, tất nhiên là cùng Lăng Thiên dùng vãn thiện. Chính là lần này còn có thêm Bạch Hiểu.

Đêm hôm trước, Lăng Thiên liền như vậy rời khỏi, Lăng Cô Nguyệt thậm chí có chút thất vọng.

Chính là Lăng Thiên cũng không thể buông xuống nguyên tắc làm cha.

Đảo mắt lại là buổi chiều.

Lăng Cô Nguyệt ở trong phòng của chính mình.

Kỳ thật không quan hệ đến Bạch Hiểu, quan hệ của hắn cùng Lăng Thiên đã quá mức quỷ dị.

Lăng Cô Nguyệt cúi đầu cười khẽ.

Cuối cùng Lăng Cô Nguyệt vẫn là không đi gặp Lăng Thiên, chính là cùng Bạch Hiểu ở trong phòng uống một đoàn.

Bạch Hiểu nhíu nhíu mày,  rầy rà: “Lần này không thể uống nhiều. Sáng nay ta thực sự sắp chết. Bất quá nhìn không ra tửu lượng ngươi lại tốt vậy.”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Kia vậy không uống nữa.”

Vách tương hôi bạch, bên trong bố trí cũng là thản nhiên.

Hai người chuẩn bị cứ như vậy vượt qua đêm nay, cửa lại bị đẩy ra.

Cửa gỗ vang lên tiếng chi ách, lập tức theo ánh trắng rọi vào, lộ ra khuôn mặt Lăng Thiên phía sau cánh cửa.

Lễ mạo, lạnh lùng, khách khí, cự nhân thiên lý.

Bạch Hiểu bỗng dưng hiểu được thói quen của Lăng Cô Nguyệt từ đâu mà đến. Chính là …. Hắn cố gắng bình phục tâm lý, không để lộ ra cảm xúc.

Lăng Cô Nguyệt nói: “Phụ thân?”

Lăng Thiên lại đối Bạch Hiểu nói: “Có khách tới thăm, ta vốn là nên thiết yến tiếp đón.”

Lăng Cô Nguyệt lắp bắp kinh hãi.

Ý tứ của hắn dĩ nhiên là muốn cùng ăn với hai người bọn họ.

Lăng Cô Nguyệt cũng không thường giật mình, nhưng hiện tại tâm tình của hắn cũng có chút chấn kinh.

Hắn cười đánh gãy lời nói của Lăng Thiên: “Chúng ta đã sắp xong rồi.”

Bạch Hiểu khó hiểu nhìn thoáng qua Lăng Cô Nguyệt.

Lăng Thiên nói: “Là như vậy sao, kia ….. ”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Vẫn là để lần sau đi.”

Lăng Thiên lại nói: “Cũng được. Cô Nguyệt, chờ chút đến chỗ của ta, ta có lời nói với ngươi.”

Lăng Cô Nguyệt sửng sốt.

Lần này Bạch Hiểu cũng sửng sốt.

Đã là ban đêm.

Lăng Cô Nguyệt cười cười, trả lời: “Hảo.”

Bạch Hiểu cúi đầu thật sâu.

Ốc thất chưa đổi, tình cảnh lời nói bất đồng, này đúng là khác biệt.

Lăng Cô Nguyệt vào phòng, khẽ gọi: “Phụ thân.”

Lăng Thiên đưa lưng về phía hắn. Nghe xong tiếng này, liền xoay người lại.

Hắn tựa hồ khe khẽ thở dài, nói: “Cô Nguyệt.”

“Ngươi cư nhiên đến chỗ ta, còn muốn đãi khách nhân.” Lăng Cô Nguyệt cúi đầu cười “Này không giống tác phong của ngươi.”

Lăng Thiên nhìn hắn, ánh mắt sâu kín, chậm rãi nói: “Tác phong của ta. Cô Nguyệt, tác phong của một người phụ thân như thế nào, đều là bởi vì hành vi của nhi tử.”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Thật không? Hành vì của ta làm sao?”

Lăng Thiên không để ý đến thái độ của Lăng Cô Nguyệt, chính là ôn nhu nói: “Hành vi của ngươi? Ước chừng quá …. tùy hứng.”

Lăng Cô Nguyệt cười lạnh nói: “Ta tùy hứng sao? Phụ thân, cửa chính hoang vu như thế, là cố ý cho ai xem đâu? Ngươi cái này không gọi là tùy hứng sao?”

Trong cung chỉnh tề một nhánh cỏ dại cũng không thầy, cửa chính lại không người để ý. Lăng Thiên luôn luôn quá mức nghiêm khắc hoàn mỹ, cảnh tượng như vậy chẳng qua là hắn không thèm để ý.

Lăng Cô Nguyệt không về, Vô Tinh Cung đại môn liền vô thanh.

Này tựa hồ như một loại oán giận, trừng phát nói không tốt là ai. Ít nhất Lăng Cô Nguyệt cũng không để ý.

Tựa như tâm tự bị nhìn thấu, Lăng Thiên nói: “Ta nói ngươi tùy hứng, cũng không phải trách cứ ngươi.”

Lăng Cô Nguyệt khẽ cười, ôn nhu nói: “Ta biết. Ta cũng không phải.”

Lời nà cực kì ái muội, lại cực kì bình thường, làm cho người ta không thể phản bác.

Lăng Thiên thân thể cứng đờ.

Lăng Cô Nguyệt đắc ý cười, lại nói: “Ngươi đang ghen sao?”

Lăng Thiên nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Là ngươi muốn nói cái gì mới đúng, là ngươi bảo ta tới đây.”

“Cô Nguyệt.” Lăng Thiên nhìn Lăng Cô Nguyệt, nói: “Ta cũng không có gì để nói.” Ánh mắt kia, rõ ràng là nén giận.

Lăng Cô Nguyệt ôn tồn: “Đây là hành vi của phụ thân sao?”

Lăng Thiên: “Không cần nói nữa.”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Phải không, ta muốn nghĩ ngươi muốn nói. Ít nhất, sớm muộn gì cũng muốn nói.”

Lăng Thiên nói: “Ngươi muốn ta như thế nào? Cô Nguyệt.”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Ta không biết.”

Lăng Thiên nói: “Không cần còn muốn nữa.”

Lăng Cô Nguyệt nói: “Ta nên làm như thế nào?”

Lăng Thiên chậm rãi nói: “Ngươi đã làm tốt rồi.”

Lăng Cô Nguyệt nhẹ nhàng cười, “Ta hiểu được, ngươi nói đúng.”

Đã không thể giải, như thế nào lại lo lắng. Chỉ cần đối phương vẫn cho phép, cứ như vậy tiếp tục đi.

Lăng Cô Nguyệt hiểu rõ ý tưởng của phụ thân, hắn vẫn luôn hiểu.

Vô Tinh Cung một đêm cũng sắp qua.

Published by JenRella

Không phải cô đơn mới nhớ cậu..mà là vì nhớ cậu nên mới thấy cô đơn..

Leave a comment